Cứu! Cứu! Cứu tôi với! Có ai đó không cứu tôi với!
Lúc đó khoảng vào 7h tối, tại Sài Gòn trong khoảng thời gian cách ly tại dịch Covid đang bùng mạnh tôi đang trong nhà và chuẩn bị đi tắm thì bỗng nghe những tiếng kêu cứu thất thanh, nghe giọng thì từ một người phụ nữ khoảng 40 tuổi.
Ban đầu mình ở trong nhà và nghe tiếng vọng khá nhỏ và không rõ ràng cho lắm nhưng càng ngày tiếng vọng càng lớn dần và mình mới chắc rằng đó là một tiếng kêu cứu cách nhà mình 1 đoạn ngắn. Lúc này trong đầu mình bắt đầu xuất hiện đủ cảnh tượng máu me hay cướp giật, thứ mà hay thường đi cùng với tiếng kêu cứu. Mình chồm ra cổng và ngó ra ngoài thông qua một lỗ nhỏ khoảng 15x15cm (lỗ này thì dùng cho tay vô để mở khóa cổng từ bên ngoài) thì cũng không thấy bất kỳ điều gì cả.
Nhưng âm thanh kêu cứu đấy càng ngày càng to và càng khẩn cầu hơn, cầu một sự giúp đỡ từ bất kỳ ai, từ bất kỳ người nào đó. Thế là mình không đứng yên được nữa, mình vội chạy vào nhà để lấy chìa khóa mở cổng, lúc này tìm mình đập kêu to như trống vì sợ, lỡ đánh nhau mình vào can thì có liên lụy hay không, lỡ người ta có hung khí rồi mình có thể bị đâm thì sao. Lúc đấy anh mình cũng ở trong nhà và thấy mình đi lấy chìa khóa thì kêu:”mầy coi chừng đi ra bị lây Covid”, nhưng mình mượt kệ tất cả, mình sợ nếu mình không ra hoặc ra trễ sẽ là quá muộn, có thể sẽ người cần cứu sẽ không được cứu nữa.
Mở cổng, mình chạy ra vội khỏi nhà, đi 1 đoạn tầm 15m thì thấy cảnh tượng tốt hơn mình nghĩ, không có máu me hay đấm đá chém nhau gì cả. Thay vào đó là một chị đang ôm con mình (đứa nhỏ chắc tầm vài tháng tuổi thôi, tại mình còn thấy quấn trong khăn bông) và bị một cô đang níu lại (sau đó mình mới biết cô này là mẹ chồng của chị kia). Lúc này xung quanh có nhiều nhà hàng xóm cũng mở cửa ra xem có chuyện gì nhưng mà tuyệt nhiên không ai ra can ngăn hay hỏi han (có thể họ sợ Covid, hoặc cũng có thể không muốn phiền phức).
Sau đó mình mới hỏi thăm chị bế con có chuyện gì thì chị mới mếu máo kêu gào lên:”nó đánh tôi, nó đánh tôi, tôi muốn đi, tôi muốn đi mà bà này không cho tôi đi, ai cứu tôi với”. Rồi liên tiếp là những câu chị nói chị muốn bế con đi, muốn về nhà (chắc nhà mẹ đẻ), chị không muốn chị và con ở đây nữa. Mình hỏi han thêm vài câu nữa thì thấy tình hình cũng không mấy nghiêm trọng, chủ yếu giúp trấn an chị, vì lúc đó đang bị phong tỏa và dịch bệnh đang rất nghiêm trọng. Tầm 10p sau thì có đội dân quân đến tiếp nhận xử lý, mình cũng bị đuổi về nhà.
Mình thì sợ chết nên về nhà là tắm kỹ ngay để tránh khả năng bị lây covid =))))) Lúc vừa tắm vừa nghĩ lại tình huống lúc đấy, mình lại nhớ lại cảm giác bản thân chần chờ suy nghĩ có thể bản thân sẽ nguy hiểm mà không vội mở cổng cứu người ngay. Sợ bị liên lụy, thậm chí là bị hành hung nếu nhảy vào can thiệp. Rồi mình lại bất giác nhớ về thuở nhỏ, lúc đó mình rất muốn làm việc tốt, làm những việc cao cả.
Thậm chí lúc nhỏ đó còn suy nghĩ nếu như có 1 chú cún vô tình chạy ra đường và sắp bị xe tông, mình có thể lao ra không cần suy nghĩ về hậu quả để ôm và cứu nó. Hay đôi lúc thấy có nhiều người đáng thương bên đường, có thể là cụ già mời mua vé số hay cháu bé xin tiền, thì mình rất muốn giúp nhưng lại chần chờ đáp lại là một cái lắc đầu.
Vị anh hùng thuở bé đó đâu rồi, con người mong muốn làm việc tốt đấy là đang ngủ say hay không còn nữa, là đã biến chất hay còn đang đợi một lần nữa được tái hiện lại. Mình cũng không biết nữa, có thể càng lớn bản thân mình càng ích kỷ hơn, biết nhiều hơn rồi tính toán kỹ hơn. Cũng có thể là sợ, sợ bản thân mình bị lừa lòng thương, sợ những người sáng mình cho tiền đó, phía sau lưng là cả một đường dây lừa đảo lòng thương/xin ăn chuyên nghiệp. Hoặc giúp người bị nạn rồi họ lại lấy oán báo ân.
Muôn vàng những điều ngăn cách chúng ta thực hiện những mong muốn thiện lương nhưng mình hi vọng một ngày nào đó, sẽ thật sớm thôi, bản thân mình và những người giống mình có thể tìm lại được vị anh hùng thuở bé ấy. Có thể bỏ qua được những tính toán chi li, bỏ qua được mọi sợ hãi để lại một lần nữa trở thành vị anh hùng mà mình luôn muốn trở thành, hay đơn giản chỉ là một người thiện lương 😚☺️