Giá mà mình không đoạt được giải!

Có lẽ bản thân của mỗi người, cũng từng xem những diễn viên, ca sĩ hay nghệ sĩ được đứng trên sân khấu biểu diễn,  thi đấu và thấy họ được tung hô, hãnh diện cùng với sự tự hào vô cùng khi nhận giải thưởng. Và bản thân của người cũng có lẽ đã từng ước gì hay thậm chí tưởng tượng được một lần được như họ, một lần được đứng trên spot light.  

Người ta thường nói phía sau ánh đèn sân khấu là sự cô đơn, nhưng với Thống sự cô đơn đã có ngay từ khi Thống đứng trước khán giả. Thống cũng yêu nghệ thuật, đặc biệt với nhạc cụ âm nhạc và nhạc hòa tấu, nên từ lúc học cấp 3 Thống đã tự mày mò để tự học chơi sáo trúc. Tất nhiên, Thống cũng khát khao được tung hô, được tỏa sáng, được chiếm spotlight. 

Vào lúc năm đại học thứ 2, Thống có tham gia vào sự kiện văn nghệ thường niên của khoa viện tổ chức với tiết mục độc tấu sáo trúc với ca khúc Tình Ca Tây Bắc (Thống rất rất là thích bài này <3). Và buổi trình diễn hôm đó của Thống đã diễn ra rất xuất sắc như kỳ vọng, giờ chỉ cần đợi kết thúc chương trình và lên nhận giải thôi (Lúc ấy diễn xong ra ngồi ở cánh gà tự tin lắm cơ 🤣)

Rồi chuyện gì đến cũng đến, cũng đến phần trao giải nhận thưởng được mong chờ nhất cả show :))))). Lúc này chị MC mới công bố giải tuần tự từ thấp đến cao của từng hạng mục, mình nhớ hạng muc của mình được xếp vào đơn ca luôn vì không có hạng mục riêng cho độc tấu nhạc cụ dân tộc. 

Lúc này không khí trao giải rất hồi hộp, hơn 40 tiết mục và tổng giải chỉ có 12 nên không khí trong hội trường rất hồi hộp, nên khi MC hô tên các tiết mục của người nhận giải thì đều có khán giả, bạn bè, khoa viện của tiết mục đó hò reo chúc mừng rất cuồng nhiệt. Sau khi kết thúc hạng mục dance thì cũng đến đơn ca, lúc này thì đúng hồi hộp luôn. Từ lúc giải khuyến khích được công bố thì đã nghe khán đài vỡ òa rồi, đến giải về 3 thì còn kinh hơn nữa khi mà người ẵm giải là một bạn nữ xinh ơi là xinh =))). 

Lúc này thì tim mình đập nhanh với ngày càng hồi hộp, đại khái là mình cao nhất cũng về nhì, mặc dù có diễn tốt nhưng thực sự là bài Tình Ca Tây Bắc nó không được giới trẻ yêu thích cho lắm nên nếu đậu thì cũng sẽ rơi vào giải nhì mà thôi. Và mình đã đúng, khi  chị MC đọc vang tên mình lên “Võ Đức Thống” thì mình như vỡ òa 😊 Mình bước lên 5 bước để nhận giải, nhưng lúc đó mọi thứ rất lạ và không như mình nghĩ khi mà khán đài không một âm thanh vỗ tay hay reo hò. 

Cảm giác lúc đó của mình như rơi tuột xuống đất từ 30 tầng mây, nguyên cả hội trường yên lặng và lạnh ngắt như tờ, thậm chí một cây kim rơi cũng có thể phá tan sự im lặng này. Mình ngượng vô cùng nhìn xuống khán đài với một ánh mắt rất khẩn thiết chỉ cầu cho một ai đó sẽ vỗ tay hoan hô nhưng đáp lại vẫn là âm thanh của yên lặng. 

Mình lui về lại phía sau đứng cùng hàng với các tiết mục đã trao, tiếng reo hò lại một lần nữa vỡ ra dành cho giải nhất với màn diễn rất xuất sắc. Nhưng với mình nó chẳng quan trọng nữa, lúc đó mình cảm giác cô đơn đến vô cùng, thật vậy, mình đi diễn nhưng không rủ bạn bè theo để cổ vũ, cũng chẳng mời người quen với thưởng thức thì đòi hỏi ai sẽ bên cạnh để chúc mừng mình đây. 

Mình cầm giải, giấy khen và về nhà ngay thậm chí không nán lại một giây phút để chụp hình cùng với mọi người nữa.